Chương 53 (1/2)

Cô Nàng Cá Tính Tâm Như 53100K 10 tháng trước

Đó là một ngày nắng đẹp trời trong…

- Tốt lắm cậu Phong à – vị bác sĩ mỉm cười nhìn bệnh nhân của mình – Mọi chấn thương đã dần ổn định, chỉ cần vài ngày nữa là khỏi hẳn. Cậu có thể xuất viện hôm nay luôn cũng được.

- Thật sao bác sĩ?? – Ju vui mừng ra mặt – Thế thì tốt quá!!!

- Vậy cậu có cần tôi báo cho người nhà không? Để họ đến đón cậu

Nghĩ ngợi một hồi, khóe môi chàng mỹ nam nhếch lên một đường tinh nghịch, lắc nhẹ đầu từ chối:

- Không cần đâu bác sĩ, tôi sẽ cho họ một bất ngờ!

Hiểu ý, bác sĩ Thiện không thắc mắc gì thêm, chỉ dặn dò vài điều cần thiết rồi cùng y tá rời đi. Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Ju không kìm được mà giơ cao hai tay lên trời, miệng nở nụ cười hạnh phúc vô bờ bến:

- Tuyệt quá!!!!!

Anh cầm lấy tấm hình người con gái kia ngắm nhìn một lúc, nụ cười vẫn còn vương vấn khóe môi:

- Mình sẽ gặp em ấy đầu tiên!

_*_*_

Tôi cẩn thận cho chiếc bánh cuối cùng vào giỏ rồi mãn nguyện nhìn đám bánh kì công làm cả buổi. Haizz, vậy là xong, Cupcake mà anh Ju thích. Chậc chậc, mỗi lần tới thăm anh ấy tôi đều đem theo đồ ngọt thế này không biết ảnh có ngán không nữa. Không chừng sau cái đợt nhập viện này ảnh sẽ tăng lên vài kí chứ chẳng đùa đâu. Chả bù cho Hạ Thảo lúc nào cũng đem trái cây tươi ngon nhìn mà phát thèm. Mà biết sao được, nếu cho tôi một túi trái cây bắt chọn ra trái nào ngon nhất thì tôi bó tay, hoàn toàn không có khả năng đó!!

“ … Bố em hút rất nhiều thuốc! Mẹ em nước mắt lệ nhòa!.... “

….

Tôi đen mặt nhìn con “ dế yêu” của mình đổ chuông mà lòng không nén được cảm giác thù hận. Đổi nhạc chuông của tôi thì ngoài con bạn thân “ yêu dấu “ Thu Huyền ra thì còn ai vào đây nữa!!! Khỉ gió, từ hồi học cấp hai là đã vậy rồi, chả biết nó học được cái trò này ở đâu ra. Mà vầy còn đỡ, nhớ hồi tháng trước tôi với nó đi siêu thị thì tự nhiên tiếng chuông cứu hỏa vang lên đầy mạnh mẽ làm tôi hoảng hồn kéo con Huyền chạy bán sống bán chết ra khỏi siêu thị. Chạy được nửa đường mới biết nguyên nhân của “ âm thanh ngọt ngào” đó là cái điện thoại của mình, quay qua chạm ngay cái bộ mặt nham nhở của nó. Eo, lần đó nếu nhớ không lầm thì tôi xách dép rượt nó chạy khoảng ba, bốn vòng gì đó quanh khu phố thì phải. Chưa hết đâu, có hôm nó còn đổi thành bài “ Gangnam Style “, “ Duyên phận “ nữa mới ghê chứ!! Thật… hết cách!

- Alo?

- Tôi đây – một giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên bên kia đầu dây

Không hiểu sao, dạo gần đây cứ hễ nghe thấy giọng nói này là tôi lại thấy vui vui, một niềm vui khó tả. Ầy, chết rồi, cứ như vầy thiệt…không ổn tí nào!!

- Khôi đó hả? Gọi tôi có chuyện gì không?

- À, tôi đòi nợ

“ Phụt “ - ( sặc nước)

- Khụ khụ khụ… Cái… cái quái gì thế? Tôi đâu có vay mượn gì cậu?? - Tôi vừa ho vừa phản bác

Đúng thế, cuộc đời tôi đó giờ thanh sạch, đâu có bao giờ lấy gì của ai không trả để bị gọi điện kiểu này. Mặc dù là hồi nhỏ có vài lần “ trót dại” … hái trộm ổi nhà con Huyền nhưng sau mỗi phi vụ đó tôi đều chia cho nó ăn cùng mà. Chậc, mà cũng tội nó cứ cảm động trước hành động “ chia ngọt sẻ bùi” của tôi mà đâu biết là ổi nhà nó!

- Tôi không nói đến tiền! – người bên kia có vẻ đang kìm nén – Cái khác!

Cái khác? Cái khác là cái gì?

Nghĩ ngợi một hồi tự dưng những đám mây đen u ám từ đâu bao vây lấy suy nghĩ của tôi. Đừng… đừng nói là hắn nghĩ tôi….” làm” gì cậu ta nhé!!

- Khôi à, đứng nói chuyện với cậu thì khoảng cách là 50cm, ngồi chung ghế khoảng cách ít nhất cũng là 40cm, thế thì có lý nào tôi có thể “ hãm hại” cuộc đời cậu?

- Hả? Cậu đang nghĩ cái gì vậy? – Hắn thở dài – Cậu nghĩ cậu có khả năng đó sao?

Tôi khinh bỉ:

- Bớt cái giọng điệu tự tin thái quá đó đi. Vậy rốt cuộc là tôi nợ cậu cái gì?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng đáp lại:

- Câu trả lời

- … - Cằm tôi rớt xuống!

- Đêm giáng sinh tôi đã nói rằng tôi thích cậu đúng chứ?

- …

- Và tôi vẫn chưa biết câu trả lời của cậu

Lần này thì đôi đũa tôi đang cầm trên tay chính thức rơi xuống. Đúng… đúng thật là như vậy… Từ sau hôm đó đên tôi vẫn chưa đả động gì về việc đó cả

- Câu… trả lời hả? Aha… tôi…

- Cậu có thích tôi không?

Tôi đứng bất động, từng vạch đen chảy dài trên trán, tự dưng tôi thấy da mặt mình nóng ran, tim thì đập thình thịch như trống gõ. Ôi trời… có cần phải hỏi thẳng băng như vậy không chứ…

Nhưng mà… cảm xúc thật sự… đã quá rõ ràng rồi còn đâu…

Nghĩ vậy, tôi bèn hít thở sâu, dồn hết tất cả mọi sự can đảm lại rồi… thì thào gọi:

- Minh Khôi!

- Huh?

- Tôi… thật ra tôi…

- ….. – ( im lặng chờ đợi trong hồi hộp)

- Tôi muốn nói là….

- BÉ NGUYÊN, ANH ĐÃ VỀ RỒI ĐÂY!!!

Tôi hóa đá!

“ tút tút tút tút “

Cúp… cúp máy rồi!!!

_*_*_

Ở một căn biệt thự nào đó, có một chàng trai đang nhìn chiếc điện thoại của mình với ánh mắt căm thù, một luồng khí u ám tỏa ra bao vây lấy mọi không gian nom đáng sợ vô cùng

- Hết pin…?

Vài giây sau….

- Cậu chủ!!! Cậu chủ hãy bình tĩnh!!! Chiếc điện thoại này là mẫu mới nhất, xin cậu hãy bình tĩnh!!!!!

Người quản gia già tội nghiệp và các chị giúp việc ra sức giữ Minh Khôi đang điên tiết cầm búa lên mà cố nhào đến chiếc thoại đáng thương với ý chí mãnh liệt là đập nó vỡ ra cho bõ tức. Haizz, bởi ta nói “phản chủ” không đúng lúc hậu quả khó lường mà

_*_*_

Tôi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn ông anh yêu quý xuất hiện trước cửa với nụ cười đẹp mê hồn và thân thể hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ấy đã xuất viện rồi sao?? Thật tốt quá đi mất!!!!

- Anh đã được bác sĩ cho xuất viện rồi sao?? Sao không nói cho em biết để em mừng?! Thiệt tình, hồi đầu nhìn anh em cứ tưởng anh bỏ trốn nữa đấy!!

- Chậc chậc chậc – anh phẩy tay – Sao em có thể nghĩ về anh như vậy chứ? Chẳng qua là anh muốn cho em một bất ngờ thôi!!