Chương 56 (1/2)

Cô Nàng Cá Tính Tâm Như 44820K 10 tháng trước

- Bánh sao? - Tôi ngạc nhiên nhìn Thảo

- Ừm – Thảo lúng túng chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau

- Ghê nha!!! Bộ mày tính làm bánh tặng ai hả??? – Tôi hào hứng chồm người lên

- Ừm…. Thật ra… Tao đã làm bánh cho người đó tính tới nay cũng được một tháng rồi. Nhưng sự hiểu biết về bánh trái có hạn nên giờ tao chẳng biết nên làm bánh gì nữa…. mà ngày mai là đến ngày tặng bánh rồi…

Tôi như không tin vào tai mình. Thật không ngờ cô nàng lớp phó kỉ luật nổi tiếng “ sắt thép” của lớp tôi giờ đã có nguời làm trái tim nó rung động rồi, còn làm bánh cho người đó ăn nữa chứ!! Bất ngờ lắm chứ chả đùa đâu, tự nhiên khi nãy nó làm bộ mặt nghiêm trọng, ngồi xuống kế bên tôi rồi thì thầm làm tôi cứ tưởng quỹ lớp bị thâm hụt hay điểm toán vừa rồi của tôi có vấn đề chớ, làm lo muốn chết, hóa ra là chuyện này!!!

- Tốt lắm Thảo! – Tôi xúc động đánh “bộp” vào vai nó - Cuối cùng cũng đã có người khơi dậy được “ trái tim thiếu nữ” của mày rồi, tao mừng quá!!!

- Hả…???

- Yên tâm đi, tao sẽ chỉ mày làm bánh tận tình luôn, bảo đảm khỏi chê!!! Nói đi, người đó thích ăn bánh gì?

Thảo khựng lại nghĩ ngợi một lúc rồi búng ngón tay:

- Hình như là Cupcake thì phải, lần trước đi uống nước chung tao thấy ảnh cứ gọi loại bánh này

- Cái gì??? Đã uống nước chung rồi sao??? WOW!

- Thật… thật ra là… ảnh muốn cảm ơn mấy cái bánh quy trước đó tao làm thôi… mà tiền nguyên liệu ảnh cũng bỏ ra… tao có từ chối nhưng ảnh không chịu….

Chội ôi!! Nhìn nó kìa!! Một tiếng “ ảnh”, hai tiếng “ảnh”. Con bánh bèo trước mặt tôi là ai đây? Có phải là lớp phó Hạ Thảo “ hô mưa gọi gió” nữa không đây?? Haizz, đúng là tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi mà

- Ê, cẩn thận!!!

“BẸP” – Một chiếc khăn lau bảng “ thơm tho, sạch sẽ” đã “ đáp cánh” an toàn trên đỉnh đầu con nhỏ trước mặt tôi….

- Hạ… Hạ Thảo… tui… tui không cố ý đâu… tại thằng Hùng nó ném á!!

- Ê Ê cái thằng phản bạn!! Rõ ràng hồi nãy mày là người bỏ gián vô cặp tao trước mà!!! – Phong nhảy dựng lên

- Gián gì cha nội, con đó con dế!!

- Tao cóc cần biết, gián hay dế gì cũng thuộc họ hàng… nhiều chân cả thôi!! Nói chung là tại mày nhây!!

Hai thằng cãi qua cãi lại mà không để ý rằng từ người “ nạn nhân”, sát khí tỏa ra vô cùng lạnh lẽo…

Tôi im lặng…

Khôi im lặng… ( tên này lúc nào chả im lặng)

Cả lớp im lặng….

Chỉ có hai thằng ngu tiếp tục cãi nhau!

- Dám lấy tài sản trực nhật của lớp ra giỡ sao? – Thảo nhếch mép cười, giọng nói nhẹ nhàng đến quỷ dị

- …. ( viết di chúc)

- TỤI BÂY CHỊU TỘI ĐIIIIIIII

- AAAAAAAAAAAA

Những tiếng gào thất thanh vang lên làm náo động cả buổi sáng của trường Hồng Hà…

2 phút sau…

- Huhuhuhuhuhuhu

- Đứng yên đó, còn ba mươi giây nữa! – Thảo nói, mắt nhìn vào đồng hồ

- HU HU HU HU!!!!

- Khóc lớn!? Tăng thêm 10 giây nữa!

- HA HA HA HA!! !

- Dám cười?! Tăng thêm 20 giây

- …

Tôi thương cảm nhìn Phong và Hùng đau khổ chịu sự trừng phạt của nàng lớp phó kỉ luật. Rõ tội, mỗi thằng phải cầm mỗi tay một cái khăn lau bảng, giơ cao lên trời, rồi đứng co một chân lên. Chậc, nhìn chẳng khác nào mấy con bù nhìn rơm trên đồng!! Hic, quả là đáng sợ, rốt cuộc thì Hạ Thảo vẫn là Hạ Thảo thôi, chẳng thể nào khác được!! Không biết anh chàng nào được nó đặc cách đối xử dịu dàng quan tâm đến vậy nữa! Thiệt là tò mò quá. Mà giờ hỏi thì chắc gì nó chịu nói!

Nghĩ ngợi một hồi, tôi bèn nghĩ ra một “ hạ sách”: Theo dõi

Lý do theo dõi: Rảnh và nhiều chuyện!

Đối tượng: Hạ Thảo

Đồng bọn: chưa biết!

Huyền thì chắc không thể làm đồng bọn với tôi được rồi bởi vì nó có hẹn đi xem phim với Tuấn Quang vào ngày mai, mà tôi chỉ tin tưởng mỗi nó! Đi theo dõi mà không có đồng bọn thì… chán bỏ xừ! Tôi cắn bút nhìn quanh, sau dừng lại ngay người bên cạnh…

Bắt gặp ánh mắt mười phần mà hết chín phần là gian tà của tôi, hắn vội vàng cảnh giác. Nhưng đâu cần đợi đến khi cậu ta cảnh giác tôi đã vội nắm tay hắn mà lôi đi không thương tiếc. Mãi tới khi đến một nơi an toàn trong sân trường ( vườn hoa – địa điểm quen thuộc của mọi phân cảnh) thì tôi mới dừng lại thở dốc trước ảnh mắt khó hiểu của hắn:

- Chuyện gì vậy?

- Ngày mai cậu có rảnh không???

Khôi nhếch môi cười:

- Rủ tôi đi hẹn hò hả?

Tôi mỉm cười phũ phàng:

- Tất nhiên là không!

- Chứ sao? – Hắn nhíu mày, thái độ thay đổi 180 độ

- Tôi tính rủ cậu đi theo dõi Hạ Thảo với tôi!

Nhìn bộ mặt càng lúc càng ngơ ra của cậu ta, tôi xua xua tay:

- Nói chung cậu không cần phải biết lý do, chỉ cần đi cùng tôi cho đỡ hồi hộp là được!

- Vậy thì cậu đi một mình đi!– Hắn lạnh lùng nói rồi toan bước đi, nhưng tôi đã nhanh tay níu áo cậu ta lại

- Sao vậy?!! Cậu đi với tôi đi, tôi xin thề là tôi không có ý định hại người hay làm chuyện phạm pháp gì đâu!

- Không! – Hắn dứt khoát

- Đi mà!!! – Tôi cố nài nỉ

- Không

Không phải chứ!!! Kế hoạch của tôi sao có thể vì sự cứng nhắc của tên này mà thay đổi được!! Năn nỉ mà Khôi cũng chẳng thèm đổi ý làm tôi đâm ra sốt ruột, suy tính một hồi, tôi cũng nghĩ ra cách bắt cậu ta phải đồng ý…

Nhưng mà… cái cách này… hơi liều à….

Thôi kệ đi!

- Thôi được rồi, vậy cậu cúi xuống đi, tôi nói cho cậu nghe lý do mà tôi theo dõi Hạ Thảo.

Hắn quay lại nhìn tôi dò xét một hồi cũng cúi người xuống, ghé tai gần về phía tôi rồi hỏi:

- Sao?

Tôi ngập ngừng tiến đến gần cái con người không có chút cảnh giác kia, nhẹ nhàng hôn lên má cậu ta một cái rồi ngại ngùng quay mặt đi!

Hắn bất động….

Tôi cũng chẳng dám quay mặt lại vì… biết sao được… mặt tôi đỏ như gấc đây này, chỉ dám he hé mắt nhìn sang. Cậu ta đứng ngẩn ngơ một hồi thì bất chợt phì cười, gương mặt điển trai thoáng đỏ.

- Ừm … lý do này thì được!

- Vậy cậu chịu đi với tôi rồi hả??

Nhìn cái gật đầu xác nhận của người đối diện, tôi mừng rỡ:

- Vậy nhá, hẹn cậu ngày mai ở quán Bento nha!!