Chương 1 (2/2)

Drop Dead Gorgeous Linda Howard 81420K 10 tháng trước

Anh thực sự là chả hiểu gì. “Em không thể làm thế được. Nghe hay quá đi mất. Anh gọi em là Buffy cũng được mà.” Yeah, tôi thừa biết mình không cần phải lấy họ của anh, nhưng một khi bắt đầu thương lượng thì bạn luôn phải xuất phát thật nhanh, thật chính xác, đúng không nào? Tôi đang thương lượng đây. Anh không cần biết làm gì cho mệt.

Cơn thịnh nộ dâng tột đỉnh, anh gầm. “Cái quái gì mà Buffy? Sao em nói về những người này?”

Giờ thì tôi mới chính là người muốn đập đầu vào bàn. Anh không bao giờ đọc báo à? Ngoài các trận bóng bánh và các kênh tin tức trên ti vi thì còn xem cái gì nữa hử? Thật kinh hoàng khi nhận ra chúng tôi khác biệt hoàn toàn về văn hóa, trừ mỗi môn bóng đá mà tôi yêu thích, thì chẳng thề ngồi xem ti vi cùng nhau, chẳng thể có lấy một buổi tối thoải mái, hòa hợp trước ánh sáng lãng mạn của ngọn đèn. Tôi mà bị buộc tội ngộ sát anh thì chắc cũng chẳng bà nào trong bồi thẩm đoàn bỏ phiếu kết án tôi.

Trong giây lát tôi hình dung ra được cuộc sống chung sẽ như thế này này: Tôi sẽ dành riêng cho mình một cái tivi, điều đó có nghĩa là sẽ phải kèm thêm phòng coi tivi… có nghĩa ngôi nhà của Wyatt sẽ phải tu sửa lại, hoặc ít nhất là phải sắp xếp lại đồ đạc. Tôi hết sức hớn hở với ý tưởng này, vì tôi đang tự hỏi trước tiên làm thế nào tôi báo tin này cho anh biết được. Tôi thực sự thích ngôi nhà, hay ít nhất là cách bố trí của nó, nhưng mà kiểu trang hoàng thì lại là hoàn toàn dành cho đàn ông độc thân, vừa đủ để ở. Tôi cần phải thể hiện dấu hiệu đặc trưng của mình vào ngôi nhà này.

“Anh khôngbiết Buffy là ai?” Tôi thì thầm, đôi mắt mở to vẻ đầy khiếp hãi. Vụ đóng kịch này cũng đáng lắm.

Anh suýt phát khóc lên. “Làm ơn. Nói cho anh lý do tại sao em lại quyết định không lấy anh đi xem nào.”

Một sự thỏa mãn dâng lên đột ngột ngập tràn trong lòng tôi. Thật hài lòng làm sao khi nghe thấy một gã đàn ông trưởng thành khóc thút thít. Và nếu mà không phải Wyatt đúng là đã phát ra cái âm thanh ấy thì anh hẳn đang che đậy khá tốt, thế là đủ tốt đẹp với tôi rồi, bởi vì, hãy tin tôi đi, anh không phải là loại hay khóc thút thít đâu.

“Vì Blair Bloodswortb là hai chữ không thể chấp nhận được.” Ôi trời ơi, tôi bị toàn chữ B bủa vây. “Mọi người nghe thấy tên em và nghĩ, okay, hẳn là cô ả tóc vàng hoe, một trong những kẻ chỉ biết xoắn ngón tay vào tóc và nhai kẹo cao su, Sẽ chẳng ai đánh giá em nghiêm túc hết.”

Anh bóp trán như thể đang lên cơn đau đầu. “Thế ra chỉ vì Blair và Bloodsworth đều bắt đầu bằng chữ B hả?”

Tôi quăng cái nhìn hướng ra ngoài “Trời tối rồi.”

“Chuyện đó thật vớ vẩn.”

“Và đèn đường vừa sáng lên kìa.”Aaargh! Khi nào thì cái vụ chữ B dài dòng văn tự này dừng lại nhỉ?. Lúc nào cũng có chuyện xảy ra với tôi. Khi chuyện gì đó bắt đầu làm tôi phát cáu (lại aaargh), tôi không thể thoát khỏi cái việc cứ lặp đi lặp lại mãi.

“Bloodsworth không phải là cái tên xấu, tên thánh thế nào thì có quan trọng gì đâu. “ Anh nói, cau có nhìn tôi . “ Có từ blood (máu) trong đó, vì Chúa. Cũng như là trong từ máu hay lòng ruột gì đó thôi. Đâu có xấu xa chút nào.”

“Anh thì biết gì? Anh thậm chí còn chẳng biết Britney hay Buffy là ai nữa.”

“Anh cóc cần, vì anh có lấy họ đâu. Anh đang chuẩn bị kết hôn với em. Sớm thôi. Chắc anh cần đi bác sỹ kiểm tra lại đầu óc xem sao.”

Tôi muốn đá cho anh một cú. Nói cứ như thể tôi là một thảm họa không bằng, bao giờ tôi chả dễ sống; thử hỏi bất kỳ nhân viên nào của tôi xem. Tôi làm chủ và điều hành trung tâm thể dục thể thao Great Bods, nhân viên ở đó ai cũng nghĩ tốt về tôi vì tôi trả lương khá, đối xử tốt với họ. Người duy nhất mà tôi gặp rắc rối trong việc hòa thuận, trừ cô vợ hiện thời của người chồng cũ của tôi, kẻ đã cố tình ám sát tôi ấy, thì chính là Wyatt, và chỉ vì chúng tôi vẫn đang tung mánh khóe ra với nhau để chiếm thế thượng phong – Wyatt và tôi, chính xác. Vấn đề là tính cách cả hai đều bướng bỉnh, thế nên phải phân chia phạm vi mối quan hệ ra.

Thôi được, tôi cũng không hợp lắm với Nicole Goodwin, cô ả tâm thần bắt chước một cách mù quáng đã bị sát hại trong bãi đỗ xe ở Great Bods, nhưng mà cô ả thì chết rồi nên không tính. Thỉnh thoảng tôi gần như tha thứ cho cô ta vì cô ta tâm thần, vì chính tên giết người đã đem Wyatt trở lại cuộc đời tôi sau hai năm vắng bóng- đừng để tôi lại phải nhắc lại vấn đề này – rồi thì tôi nhớ cô ta hẳn là một cái nhọt trên mông ra sao thậm chí ngay cả khi đã chết nghẻo từ đời nào, còn tôi vượt qua được vụ này thật chẳng hề dễ dàng.

“Để em giữ hộ anh hóa đơn của bác sỹ tâm thần.” Tôi nói, thu hẹp cái nhìn trừng trừng vào anh. “Đám cưới chấm dứt.”

“Gì thì gì đám cưới vẫn diễn ra.”

“Em không chấp nhận là Blair Bloodworth. Cho dù…” Tôi gõ ngón tay vào cằm và nhìn ra phía hiên nhà còn tối; những cây lê Bradford trước hiên được thắp sáng bởi những dây đèn màu trắng khiến cho khoảng sân nhỏ sau nhà của tôi trở nên đặc biệt. Đó là một khung cảnh rất đẹp và tôi sẽ phải bỏ lại khi chuyển sang chung sống với Wyatt, vì thế anh bằng cách nào đó phải đền bù cho tôi chứ. “Em muốn giữ họ Mallory của mình.”

“Không đời nào.” Anh đáp thẳng thừng.

“Phụ nữ lúc nào mà chẳng giữ lại tên riêng của họ.”

“ Anh cóc cần biết phụ nữ khác làm gì. Em sẽ mang họ anh.”

“Tên Blair Mallory đã có uy tín trong công việc làm ăn rồi. Và em thích tên của em cơ.”

“Chúng ta sẽ có chung một họ. Chấm hết.”

Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh. “Ôi, anh thật tốt đã đồng ý đổi sang họ Mallory. Cám ơn. Giải pháp thật hoàn hảo, và chỉ người có tính cách đàn ông thực sự mới có thể làm được điều đó___”.

“Blair.” Anh đứng bật lên, cao chót vót trước mũi tôi, đôi lông mày sẫm màu nhăn lại thành chữ V ngay trên trán. Anh cao 6 feet 2, vì thế nên mỗi khi anh đứng vượt người ta, thì đúng là lấy thịt đè người.

Không để bị áp đảo, tôi cũng đứng thẳng lên, quắc mắc giận dữ đáp trả. Thôi được, quả là vẫn có khoảng khác biệt cả 10 inch giữa hai chúng tôi, nhưng tôi kiễng gót, hất cằm cho đến khi hầu như mũi chạm mũi. “Mong đợi em đổi tên trong khi anh vẫn giữ tên của em thì thật cổ hủ__”.

Mắt anh hẹp lại, quai hàm bạnh ra, môi mím lại thành một đường thẳng mỏng dính, anh mở miệng phun ra hàng tràng như thể bắn súng liên thanh. “ Trong thế giới loài vật, con đực đánh dấu lãnh địa bằng cách tè vào. Mọi điều anh đang đòi hỏi em làm chỉ là đổi mỗi cái họ sang thành họ anh thôi. Làm đi. Hiểu chưa. “

Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, đó là một sự thể hiện ra ngoài thực ngu ngốc, vì còn làm thế nào khác được nữa? “Thách anh dám tè vào em đấy.” Tôi thét lên phẫn nộ. Wyatt có thể cởi nút áo của tôi ra nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, mà tôi đoán là vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng đó là vì phải mất vài giây trước khi hiểu được hoàn toàn cái hình ảnh trong đầu ấy và tiếng thét inh tai của tôi đột ngột biến thành một cái phì cười.

Anh quá giận dữ và nản lòng mất một giây, nhưng khi anh chiếu cái nhìn chằm chằm vào phần đã hoàn toàn hở ra dưới cái áo choàng của tôi, nét mặt anh thay đổi ngay và tóm lấy tôi . “ Đừng có lấy làm phiền.”, anh gầm gừ lúc tôi cố kéo cái đai áo vào để buộc lại.

Sex với Wyatt có chiều hướng cực kỳ mãnh liệt. Chúng tôi chạm vào nhau, thế là phản ứng hóa học xảy ra. Tôi không đời nào thoát được,vì nghĩa là mặc dù chúng tôi đã đính hôn vài tháng rồi nhưng cái tình trạng này vẫn chẳng giảm bớt đi được chút nào, anh sẽ nhảy bổ vào tôi mỗi khi chúng tôi ở cạnh nhau, tất nhiên là chỉ trừ lúc đang ở nơi công cộng.

Anh không cởi áo choàng ngoài của tôi ra, vì lẽ nó không phải cách của anh, anh chỉ cần tuột phăng quần lót của tôi. Cái áo giống như một tấm thảm giúp tôi khỏi bị bẩn người, vì anh đặt tôi nằm xuống sàn phòng ăn, chuyển vào vị trí giữa hai chân tôi đang giang ra.. Đôi mắt xanh của anh đang ánh lên ham muốn, chiếm hữu, niềm vui chiến thắng và những điều thuộc về đàn ông không thể gọi tên khi anh nằm đè lên tôi.

“Blair Bloodsworth,” anh nói với chất giọng không hề khoan nhượng, đưa tay vào chỗ cái ấy của anh .”Không thương lượng.”

Tôi thở gấp khi anh đẩy vào tôi, mập mạp, cứng cáp, chết tiệt là quá kích động đến nỗi tôi khó mà chịu được. Tôi cào móng tay vào vai anh và ghim chặt chân vào hông anh, cố giữ anh nằm yên cho dù tim tôi đập thình thình và mắt tôi nhắm chặt lại.

Anh vòng bàn tay trái quanh đầu gối tôi và kéo chân tôi tách ra rộng hơn, để anh vào trong tôi sâu hơn. Anh rùng mình, hơi thở khó nhọc và gay gắt. Dù thế nào đi chăng nữa thì cuộc làm tình đã khiến tôi tiêu tan hết, anh đang ở ngay trên tôi đây này.

“Thôi được.” tôi thở hổn hển, với một chút minh mẫn còn sót lại. “Nhưng anh phải có nghĩa vụ với em! Suốt cuộc đời còn lại anh phải có nghĩa vụ với em.” Không thương lượng, cái mông tôi ấy; anh nghĩ chúng tôi đang làm cái gì đây?

Anh càu nhàu câu gì đó không thể nào hiểu được, chuyển động thật mạnh trong tôi lúc anh kéo đầu tôi vào để hôn lên cổ tôi, và rồi tôi đúng là nổ cả đom đóm mắt.

Hai mươi phút sau cả hai chúng tôi đều đẫm mồ hôi. kiệt sức thì anh mới ngẩng đầu lên và gạt nhẹ một lọn tóc ra khỏi khuôn mặt tôi. “Một tháng.” Anh nói. “Anh sẽ cho em chính xác là một tháng kể từ ngày hôm nay. Lúc đó hoặc chúng ta kết hôn hoặc sẽ tiến hành theo cách của anh, không quan tâm đến việc ở đâu hay ai tham dự. Hiểu chưa?

Huh. Khi nghe vậy tôi liền hiểu đó là một mệnh lệnh. Tôi cũng biết anh không đùa. Tôi phải vắt chân lên cổ mà chuẩn bị mọi việc thôi.