Chương 4 (2/2)

Drop Dead Gorgeous Linda Howard 64020K 10 tháng trước

Nếu tôi mà tóm được ả chết dẫm đã gây ra chuyện này, tôi sẽ siết cổ cô ả đến chết.

“Chúng ta bàn chuyện này sau.” Mẹ lên tiếng. “Nó cần nghỉ ngơi, chứ không phải làm rối tung mọi thứ lên thế. Mọi người về nhà đi, mẹ sẽ ở lại với nó tối nay. Đây là lệnh.”

Wyatt không phải là người biết vâng lệnh, thậm chí là lệnh từ mẹ tôi, và bà thường e ngại tính cáu kỉnh của anh. “Con cũng ở lại.” anh nói với giọng của một gã cảnh sát biết lẽ phải và nghiêm túc.

Mắt nhắm mắt mở tôi cũng thấy được họ đang thủ thế với nhau. Vào lúc khác chắc tôi sẽ hớn hở đứng quan sát trận chiến này, nhưng giờ thì tôi chỉ muốn chút yên ổn. “Con chẳng cần ai ở lại với con hết. Ngày mai mọi người đều phải đi làm, thế nên về nhà hết đi. Con ổn mà, thật đấy.” Ghi chú: Khi ai đó nói từ “thật đấy” có nghĩa là họ đang nói dối, như tôi này.

“Chúng ta sẽ cùng ở lại, “ Wyatt nói, lờ phắt đi lời đề nghị và sự cam đoan dũng mãnh của tôi. Tôi liếc xuống xem xem mình có phải đang vô hình hay không mà mọi người cư xử cứ như là tôi đã biến mất tăm mất tích vậy. Lúc đầu tôi nằm ở bãi đậu xe bẩn thỉu cả giờ đồng hồ dài dằng dặc mà không ai ngó ngàng tới, còn giờ dù tôi có nói gì đi chăng nữa cũng chả ai thèm nghe tôi.

“Mình hẳn vô hình rồi.” Tôi lẩm bẩm một mình.

Bố vỗ hai tay vào với nhau. “Không, chúng ta chỉ quá lo lắng thôi,” bố nói nhẹ nhàng, cắt ngang vẻ làm ra vẻ của tôi. Bố sở trường trong việc dập tắt thái độ này của tôi, nhưng bố cư xử với tôi rất dễ thương, có thể vì tôi quá giống mẹ. Tôi sợ Wyatt cũng cư xử y như bố, thật ra chúng tôi mà cưới nhau được 30 năm như bố mẹ hiện giờ thì mọi chuyện đều ổn, nhưng trong lúc giằng co đặt tôi vào thế bất lợi thì tôi phải tự thân vận động thôi. Trong chuyện này Wyatt tiến xa hơn hẳn Jason – gã chồng cũ của tôi – kẻ chẳng bao giờ nhìn ra thứ gì ngoài mái tóc vàng và bộ mông đẹp đẽ của chính anh ta.

Jason là một kiểu đàn ông ẽo ợt; bạn lúc nào cũng phải phì ra mà cười khi tưởng tượng mình nhìn thấy anh ta ngã lộn cổ xuống cầu thang.

Hãy quay lại bệnh viện nào. Mẹ nhanh chóng đẩy hết mọi người ra khỏi phòng. Bố và các em tôi rời khỏi chỗ của họ, vì đã gần 2 giờ đêm và chưa ai được ngủ nghê gì hết. Mẹ và Wyatt đều tỏ ra căng thẳng, mắt quầng lại – nhưng trông họ vẫn còn khá hơn một kẻ khác đang chiếm đóng căn phòng là tôi đây.

Một cô y tá đến xem tôi đã buồn ngủ chưa, và để đánh thức tôi dậy nếu tôi ngủ rồi. Tôi chưa buồn ngủ, thế nên cô ấy đo huyết áp và mạch của tôi rồi đi ra, với lời hứa vui vẻ là sẽ quay lại trong vòng hai giờ nữa hoặc ít hơn. Không có gì bằng cơn đau đầu khủng khiếp, phần tệ nhất về chuyện bị chấn thương não là bọn họ - đội ngũ nhân viên y tế – không hề muốn cho bạn ngủ. Chính xác hơn nữa, bạn ngủ cũng được thôi, nhưng với điều kiện là họ sẽ đánh thức bạn dậy , hỏi bạn đang ở đâu cùng với đủ thứ chuyện linh tinh. Nghĩa là ngay khi họ hoàn tất việc giữ bạn tỉnh táo và hỏi bạn xong, lúc bạn thiếp đi thì một y tá lại bật tung cửa xông vào và lặp lại việc họ mới vừa làm xong với bạn. Tôi hình dung ra một đêm dài không hề yên tĩnh.

Wyatt chuẩn bị cho mẹ cái ghế loại có thể mở ra thành một chiếc giường nhỏ, bất tiện và mẹ nhận lấy mà không hề tranh luận gì, chấp nhận bất kể mọi thứ mà mẹ đặt lưng xuống được. Anh kéo cái ghế dài dành cho khách đến cạnh giường và ngồi xuống, với tay qua thành giường nắm lấy tay tôi. Tim tôi đập loạn xạ mỗi khi anh làm vậy, vì tôi yêu anh quá nhiều và anh biết tôi cần những cái chạm nho nhỏ, thầm lặng đến như thế nào.

“Hãy nghỉ đi một chút,” anh thì thầm.

“Còn anh?’

“Anh chợp mắt ở ngay đây. Anh từng nghỉ hàng giờ ở những cái ghế khó chịu hơn nhiều.”

Đúng thế – anh là một cảnh sát. Tôi nắm chặt những ngón tay anh và cố thư giãn, rất khó vì đầu tôi cứ dộng thình thịch còn các vết xây xước đang bỏng rát. Nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại, giở cái sở trường cũ rích của tôi là bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng lăn ra ngủ được .

Tôi tỉnh giấc trong bóng tối, sau khi tôi ngủ Wyatt đã tắt ngọn đèn mờ mờ trong phòng. Tôi nằm đó lắng nghe tiếng thở của hai người: của mẹ ở phía cuối giường, của Wyatt ở ngay bên cạnh. Thứ tiếng động thật dễ chịu. Tôi không nghe thấy tiếng đồng hồ để biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng không vấn đề gì, vì tôi không chuẩn bị đi đâu cả.

Đầu tôi vẫn đau nhiều như lúc trước, nhưng cơn buồn nôn thì giảm hẳn. Tôi bắt đầu nghĩ đến những việc cần làm: gọi cho Lynn, sắp xếp cô ấy điều hành Greats Bods một mình ít nhất trong hai ngày tới, nhờ Siana tưới giùm cây, nhờ lấy xe ra khỏi khu mua sắm, và nhiều thứ linh tinh khác nữa. Chắc tôi động đậy nên Wyatt ngay lập tức ngồi bật dậy và nắm lấy tay tôi. “Em ổn không?” anh thì thầm vì không muốn đánh thức mẹ. “Em ngủ chưa đến một giờ đồng hồ.”

“Em chỉ đang nghĩ thôi,” tôi thì thầm đáp trả.

“Về việc gì?”

“Những việc em cần làm.”

“Em không cần làm gì cả. Chỉ nói cho anh, anh sẽ lo.”

Tôi mím môi cười thầm, đó là cách duy nhất vì trời tối và anh không thấy tôi. “Điều em nghĩ là cố nhớ ra mọi việc em cần nhờ anh làm.”

Anh khịt mũi. “Đáng lẽ anh phải đoán ra.”

Trời vẫn còn tối nên tôi lấy dũng khí tiếp tục. “Em cũng nghĩ không biết anh thấy em nhếch nhác đến thế nào và liệu anh còn muốn em nữa không. “ Tôi hạ thấp giọng hết cỡ, vì, xin chào, mẹ ở ngay đằng kia căn phòng, tôi vẫn nghe nhịp thở của mẹ bằng một tai, nhịp thở đó đều đều là mẹ vẫn còn ngủ say.

Wyatt lặng yên một lát, đủ cho tôi bắt đầu cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo, rồi anh mới dịu dàng đưa một ngón tay vuốt ve cánh tay tôi. “Anh luôn muốn em,” anh thầm thì, giọng anh ấm áp và mơ hồ như căn phòng này. “Em nhìn như thế nào không quan trọng. Là em chứ không phải cơ thể em – dù anh thích đến chết đi được đôi mông em, ngực em, đôi môi tươi tắn và cả mọi phần ở giữa nữa.”

“Còn chân thì sao?” tôi gợi ý. Ôi trời, tôi cảm thấy khá khẩm hơn. Thoáng chốc tôi đang hồi phục. Nếu anh cứ tiếp tục nói nữa tôi sẽ chạy nhảy tung tăng trong vòng nửa giờ nữa.

Anh cười khe khẽ. “Anh cũng thích chúng. Anh đặc biệt thích chúng quàng quanh eo anh.”

“Suỵt, mẹ đang ở ngay kia.”

“Mẹ ngủ rồi.’ Anh nhấc tay tôi lên và đặt một nụ hôn ấm áp, ẩm ướt vào lòng bàn tay tôi.

“Còn lâu.” Lời bình luận sắc bén cất lên từ phía cuối giường.

Sau giây phút giật mình, Wyatt phì cười, anh đáp .’Vâng, thưa bà.”

Tôi yêu người đàn ông này. Tôi đã trở nên vui vẻ hơn sau cuộc nói chuyện nho nhỏ trong bóng tối, đúng thế, có quá nhiều việc mà bản thân bạn phải cảm thấy nuối tiếc. Tôi nắm chặt lấy tay anh và hạnh phúc quay về với giấc ngủ của mình. Nếu như đầu tôi vẫn còn đau nhiều thì có sao? Mọi chuyện đều ổn mà.

Tôi ngủ chỉ khoảng hơn mười phút nữa rồi một cô ý tá ghé qua, bật đèn lên hỏi tôi dậy chưa. Đều đặn.